Lạc trong khu rừng ký ức

Posted on | 724 words | ~4 mins

Nằm trong chăn ấm, nghe những điệu nhạc da diết, ngoài trời tí tách mưa rơi, đầu óc tôi lại bắt đầu chìm vào mơ tưởng và suy tư. Chợt tôi nhớ nhung cảm giác từng cái ôm ấm áp dưới ánh đèn mái hiên trong một đêm gió rét, từng lời nói thì thầm bên đôi tai vẫn còn đang đỏ ửng, từng tiếng chép nhẹ từ bờ môi đang cháy trong nắng và từng hơi thở nhẹ nhàng đặt sát nhau trong một chiều đông, tiếng sột soạt nhẹ của bàn tay đang xoa nhẹ lên chân tóc em đang ngủ, tưởng chừng như cảm giác đê mê, sâu lắng ấy mới ngày hôm qua mà giờ đã năm năm cách xa. Tất cả đều chỉ còn là những ký ức về một thời xưa cũ, khi khuôn mặt còn chẳng nhớ rõ, giọng nói thì như lẫn vào tiếng rõ rít qua khung cửa sổ khép hờ. Đã nhiều năm trôi qua, đã có quá nhiều những cánh cửa cơ hội đóng sập lại trước mắt tôi và để mỗi cuối năm tôi chỉ còn biết nhòm lấy hạnh phúc xung quanh trong thèm thuồng như đứa trẻ vô gia cư đói bụng nhòm qua những khe cửa sổ của của một ngôi nhà đêm giáng sinh, chỉ đủ thấy le lói những tia sáng ấm áp phát ra từ ánh nến, từ ngọn lửa bập bùng của lò sưởi trong căn phòng của những con người hạnh phúc đang tận hưởng một năm mới cùng nhau, trao cho nhau những cử chỉ thân mật và đưa cho nhau những món ăn còn đang nóng hổi. Từ nỗi nhớ một thời xa vắng, tới sự cô đơn cùng cực trong một ngày cuối năm, tới cảm giác rối bời vì những lần khước từ, tất cả chúng như đang cộng hưởng với nhau, cùng quện lại thành một không khí đậm đặc, nặng nề, khiến cho người ta cảm thấy ngộp thở đến lảo đảo, u mê, khiến hơi thở dốc đến hổn hển và từng giọt nước mắt mặn đắng tuôn ra. Còn gì đau đớn hơn khi mơ tưởng về một tương lai không bao giờ thành hiện thực, về những kí ức đẹp mà giờ đây chỉ còn là những cảm giác mơ hồ đang dần tuột khỏi đôi bàn tay luôn muốn níu giữ, về cảm giác muốn được âu yếm, vuốt ve khi ngoài trời giá rét, về một bản thân phải gồng gánh quá nhiều trách nhiệm, cần có một chỗ dựa tinh thần nhưng dường như chẳng còn một mảy may hi vọng về việc sẽ tìm được một điểm tựa hay tới một ngày mai những vết thương sẽ lành trở lại. Tất cả vang vọng như một tiếng kêu cứu trong một chiếc giếng sâu, mỗi phút, mỗi phút không khí dưới đáy giếng dần cạn kiệt, vì sự quá độ của cảm xúc đang rút cạn từng chút dưỡng khí, từ từ giết chết từ thể xác đến tinh thần, đến khi cơ thể gục xuống và lịm đi, đôi mắt lờ đờ cố đón lấy chút ánh sáng đang le lói dần ở trên cao, rồi buông vào một cái chết vô vọng, chậm rãi mà đau đớn, giày vò.

Rồi cuối cùng ngày mai mọi thứ vẫn sẽ phải đi vào guồng quay, chẳng có ai có thể động viên hay giãi bài hết được những tâm sự này trừ chính bản thân mình, rồi cũng chẳng ai lôi ta lên từ miệng giếng ấy. Những cảm xúc, những giọt nước mắt, những tiếng gào thét này rồi cũng sẽ phải nén lại cho thật nhỏ, đè chặt dưới những bộn bề trách nhiệm để chúng không bung ra. Không còn biết mong gì hơn một tương lai tươi đẹp, như Lưu Quang Vũ tìm thấy Xuân Quỳnh, như tôi sẽ tìm được em vào năm sau, để tôi sẽ không phải trải qua mùa đông lạnh lẽo đến khắc nghiệt thế này. Nhưng giờ tôi biết, tôi sẽ còn phải chịu sự giằng xé này một mình, trong tiếng nhạc da diết như làn gió cùng những giọt mưa phùn rét ngọt gần tháng riêng cứa vào từng thớ thịt đến cước da chỉ chực chờ chảy máu.